Skip to content

3 Tháng Mười, 2011

Hoàn hảo trong mắt phụ nữ nhưng tôi lại là gay

31 tuổi nhưng tôi vẫn là gã trai tân nguyên vẹn. Mặc dù từ truớc tới giờ, có bao nhiêu cô gái vây quanh và sẵn sàng “chết” vì tôi nhưng tôi vẫn chẳng có cảm xúc gì, chỉ xem họ như bạn, như em gái…


Hoàn hảo trong mắt phụ nữ nhưng tôi lại là gay

Tôi đã 31 tuổi rồi, hiện là một chuyên gia pháp lý, làm việc tại một công ty luật và làm cố vấn pháp lý cho nhiều cơ quan, tổ chức, doanh nghiệp. Nhiều khách hàng nói với tôi rằng khi nghe tôi nói thì họ có cảm giác thân thiện, trung thực và chuẩn mực, vậy nên rất yên tâm về những gì mà tôi tư vấn cho họ. Phương châm của tôi là giải quyết triệt để nỗi lo, rắc rối pháp lý của khách hàng và đem niềm vui sống đến với họ. Để có kiến thức ấy, tôi đã làm thêm và “dùi mài kinh sử” liên tục hơn 20 năm, tôi không có thời gian để hẹn hò, để yêu đương, chỉ biết làm và học, ngoài ra không còn biết gì khác. Bạn bè tôi thì luôn nói rằng tôi thần bí, khép kín, “ông cụ non”, thậm chí là “quái vật”, vì tôi làm việc không ai chê trách vào đâu được, còn học tập thì luôn ở top đầu…

Hiện tại, tôi không phải quá lo lắm về tiền nong, tôi thoả mãn với công việc và vị trí của mình (tất nhiên là tôi luôn phải cố gắng hơn nữa để hoàn thiện mình, giúp ích cho bản thân, cho gia đình và xã hội). Trong đầu tôi từ nhỏ tới giờ luôn chỉ có công việc, học tập và dành tình cảm trọn vẹn cho gia đình, người thân. Vì quá yêu gia đình, người thân nên tôi chưa bao giờ tình hiểu về mình và cũng chưa rung cảm trước một ai (nói điều này chắc nhiều người cười tôi lắm nhưng đây là sự thật). 31 tuổi nhưng tôi vẫn là gã trai tân đúng nghĩa, trong sáng, nguyên vẹn. Mặc dù từ lúc phổ thông, đến đại học và bây giờ, có bao nhiêu cô gái vây quanh và sẵn sàng “chết” vì tôi nhưng tôi vẫn chẳng có cảm xúc gì, chỉ xem họ như bạn, như em gái… và tôi nghĩ rằng, tôi sẽ sống với má, với anh chị và với các cháu, nếu sau này má tôi về trời, tôi gần già, tôi sẽ vào chùa trên núi để tu hành, sống chay tịnh suốt quãng đời còn lại.

Thế nhưng, một ngày tình cờ, tôi vào một website, vô tình đọc bài viết “Tôi mơ ước có một mái ấm gia đình”, lòng tôi dâng trào cảm xúc, muốn tình hiểu mình là ai. Tại sao mình không thích con gái? Tôi tạo cho mình một email và gửi mail tới người đã viết những lời bình liên quan đến bài viết. Tôi nghĩ rằng chắc không ai trả lời đâu vì mình và họ có quen biết gì đâu. Thế nhưng, em đã trả lời mail cho tôi sớm nhất với sự cảm ơn chân thành và sau đó là chúng tôi chat với nhau.

Những lời lẽ của em qua chat làm tôi xúc động, gần gũi, thân thiện và cảm giác như tôi đã quen biết em từ rất lâu lắm rồi. Tôi mong muốn được gặp em và cuối cùng em cũng đã cho tôi số điện thoại rồi hẹn đi café. Ngoài trời hôm đó mưa xối xả nhưng tôi không ngại, đường Xô Viết Nghệ Tĩnh, Quận Bình Thạnh ngập nước và kẹt xe vô cùng nhưng tôi rất háo hức đi gặp em. Song vì trời mưa quá to nên em không ra quán café như đã hẹn. Và cuối cùng, em đã cho tôi địa chỉ phòng trọ.

Tôi tìm đến nơi em ở. Căn nhà trọ mưa dột nhiều nơi, cửa nẻo đơn sơ, một con người nhỏ nhắn, ốm gầy đón tiếp tôi. Sau một hồi nói chuyện, em cũng tâm sự về nỗi buồn bị người yêu bỏ rơi, em đang rất cô đơn, em muốn quên người ấy đi và nhiều nhiều chuyện đau buồn trong cuộc sống gia đình em. Ngồi bên cạnh em, nghe em sẻ chia những tâm tư kìm nén trong lòng không thể tỏ bày cùng ai, lời tâm sự với mạch cảm xúc thật sự của em, tôi bồi hồi xúc động và muốn ôm em vào lòng, che chở cho em… Những việc này tôi chưa làm với ai bao giờ (trừ má tôi ra), vậy nên tôi vẫn ngồi yên.

Tôi tiếp tục chia sẻ với em về nghề nghiệp của mình, kiến thức về triết học (vì em thi rớt môn này và môn này là sở trường của tôi). Thời gian trôi qua thật là mau, trời đã về chiều, xin phép em tôi ra về mà lòng đầy lưu luyến. Tối về nhà, hình ảnh em cứ quẩn quanh trong đầu tôi, tôi thấy nhớ em, muốn ở bên cạnh em, không hiểu vì sao…

Hôm sau, tôi lại chat và nhắn tin với em, rồi lại tìm cách hẹn gặp em. Được trò chuyện với em, tâm hồn tôi cảm thấy bình yên, cảm thấy được yêu thương và được vỗ về. Và thời gian cứ thế trôi qua, mỗi ngày tôi lại thấy nhớ nhung và lưu luyến em hơn. Tôi biết mình đã yêu em. Tôi tự hỏi mình: Em là một sinh viên cao đẳng mới ra trường, không tiền tài vật chất, không địa vị cao sang, người gầy ốm nhỏ bé… Vậy tại sao tôi yêu em? Và một điều cực kì khó hiểu nữa… Em là một thằng con trai!!!

Tôi yêu em, không cần biết em là ai, em từ đâu đến, không vì gì cả, chỉ vì yêu em thôi. Rồi đây, tôi biết nói sao với má. Má cứ hối tôi lấy vợ, má muốn được bồng cháu. Trong mắt má, tôi là đứa con hiếu thảo. Trong mắt các anh chị, tôi là đứa em thành đạt. Trong mắt các cháu, tôi là người giỏi giang, tài năng, gương mẫu, chuẩn mực. Chỉ có điều, tình yêu của tôi hơi đặc biệt chút thôi. Liệu mọi người có hiểu cho tôi không? Có chấp nhận được sự thật này không? Tôi không biết, nhưng có một điều tôi biết chắc chắn, đó là dù xã hội và mọi người có thay đổi thế nào chăng nữa, tôi vẫn yêu em, yêu nhiều lắm, tình yêu đầu đời của tôi.

vô thường

kimke…@yahoo.com.vn



Source: Zing

Share your thoughts, post a comment.

(required)
(required)

Note: HTML is allowed. Your email address will never be published.

Subscribe to comments