Cạm bẫy
TTC – Bắt gặp tín hiệu từ ánh mắt người đẹp trong quán bar lạnh tanh, Cao Đắc Thắng đứng dậy, tay cầm ly bia bước đến trước mặt nàng: “Tôi có thể cùng nói chuyện với cô được không?” Đối phương quay lại: “Muốn bao tôi hay thích qua đêm với tôi?”.
Danh tác rút ngắn
Cạm bẫy
Đắc Thắng cứng họng. Đối phương giải vây: “Tôi là Lâm Đạt”. Đắc Thắng lúng túng giới thiệu tên mình. Lâm Đạt dò xét: “Tìm bạn lung tung ở nơi tứ chiếng này, anh không sợ nguy hiểm sao? Đàn bà nguy hiểm lắm đấy!”.
Tại sao lại nguy hiểm? Với Đắc Thắng, chỉ khi ở bên cạnh đàn bà anh mới thấy an toàn thật sự. Nếu nói nguy hiểm, thì đàn ông còn nguy hiểm hơn.
Sau một hồi trò chuyện và uống với nhau vài cốc rượu vang, Đắc Thắng cầm lấy bàn tay người đẹp nói: “Nếu không phật ý, cô có thể cho tôi biết bàn tay xinh đẹp này để làm cái gì?”. “Dao!”- nàng cộc lốc. Đắc Thắng kịp trấn tĩnh: “Cô là bác sĩ ngoại khoa?”. Nàng đáp: “Đúng vậy!”.
Đắc Thắng nói luôn: “Với tôi, bác sĩ ngoại khoa đều là những động vật có máu lạnh, mà cô…”. Người đẹp chặn lời: “Lẽ nào tôi lại không máu lạnh ư?”. Đắc Thắng rối rít: “Không, không, trông cô hiền dịu làm sao, hơn nữa còn rất thanh nhã”. Người đẹp cười: “Anh tưởng tượng tôi là người hoàn mỹ vậy sao?” Đắc Thắng đắm đuối: “Đúng thế, từ khi cô bước vào, tôi đã bị cô làm cho mê muội…”.
Nghe Đắc Thắng nói, Lâm Đạt Khanh khách cười, càng cười trông nàng càng đẹp. Nàng đứng bật dậy: “Xin lỗi, muộn quá rồi, tôi nghĩ tôi nên về!”, nói xong người đẹp bước đi. Đắc Thắng tê dại ngồi ngây một chỗ. Bất ngờ người đẹp quay lại, nói vào tai Đắc Thắng: “Nếu chàng không ngại, em mời chàng về nhà em…”.
Thấy Đắc Thắng do dự, nàng trấn an: “Chồng em không có nhà, đừng ngại! Nhưng trước khi lên xe, em có điều kiện”. Đắc Thắng nôn nóng: “Cô cứ nói”. “Trước khi tới nhà em, anh phải bịt kín hai mắt lại”. Đắc Thắng tò mò: “Sao phải làm như vậy?”. Người đẹp giải thích: “Vì chồng em ở địa vị cao, em không muốn một sơ suất gây phiền phức nào”. “Sao mình không thuê phòng khách sạn?” – Đắc Thắng sốt ruột.
“Không được, em cùng chồng em hay xuất đầu lộ diện ở những nơi công cộng, nên dễ bị phát hiện…”. Vừa tỉ tê, Lâm Đạt vừa mân mê tay Đắc Thắng. Chàng xúc động, ôm nàng vào lòng.
Sau khi xuống xe, Lâm Đạt vẫn chưa vội tháo tấm vải che mắt Đắc Thắng. Nàng cứ dắt tay chàng đi chầm chậm trên con đường nhỏ trải đá, hương thơm thoảng thoảng. Đắc Thắng đoán đây là ngôi nhà của Lâm Đạt. Rồi nàng dẫn chàng leo lên mấy bậc thềm, lại đi dọc một hành lang dài, hồi lâu mới dừng lại: “Anh có thể mở mắt ra được rồi!”, Lâm Đạt tháo mảnh vải che mắt Đắc Thắng.
Chàng dụi mắt mới nhận ra mình đang ở trong phòng ngủ của nàng. Từ phía sau nàng ôm lưng chàng: “Bây giờ thì chẳng có ai quấy rầy chúng ta được nữa”. Tiếp đó, nàng cởi quần áo cho Đắc Thắng, rồi vuốt ve cơ thể chàng, bàn tay di chuyển từng điểm một, rất chi tỉ mẩn, như đang kiểm tra bậnh tật cho bệnh nhân. Chàng nghĩ chắc do thói quen nghề nghiệp của nàng.
Cuối cùng, nàng dừng lại bên cạnh đoạn sống ở thắt lưng, nói: “Cơ thể anh thật chắc nịch, em mê lắm!”. Hai người vùi vào trận mây mưa. Nàng khen: “Anh thật tuyệt vời!”. Đắc Thắng khoe: “Chưa phải là trạng thái tuyệt vời nhất của anh đâu! Nào hãy yêu nhau lần nữa!” Nàng nói: “Khoan, mình uống một chút gì đã!”.
Lát sau, nàng bưng đến cho chàng ly nước cam. Đắc Thắng bưng ly nước uống cạn. Bỗng nhiên, chàng thấy đầu óc choáng váng, trời đất quay cuồng rồi lăn ra bất tỉnh trên sàn nhà.
Khi tỉnh lại, Đắc Thắng vội kiểm tra xem mình có mất thứ gì không. Song mọi thứ quý giá vẫn còn. Khi chàng nhổm dậy thì một trận đau đớn từ lưng truyền lên. Chàng vội sờ tay ra sau lưng. Đắc Thắng cảm thấy trên cơ thể có nhiều vết thương, mà hình như được khâu chỉ. Suýt nữa chàng hét lên, kinh hoàng.
Mấy giờ sau, trong phòng hội chẩn của một bệnh viện, bác sĩ cho biết Đắc Thắng chỉ còn mỗi một quả thận. “Một quả thận?”- Chàng kinh ngạc kêu lên.
Sau khi được bác sĩ thông báo về việc có một nữ sát thủ xinh đẹp vốn là một bác sĩ ngoại khoa đang hoạt động trong tổ chức tội phạm chủ yếu đánh cắp các bộ phận trong cơ thể người, sau đó chúng bán lại cho những bệnh nhân có nhu cầu cấy ghép thể tạng, Đắc Thắng kinh ngạc không nói được lời nào.
Bác sĩ nhìn chàng, an ủi: “Anh vẫn còn may, ít ra trong cơ thể anh vẫn còn một quả thận nữa. Nếu lúc đầu cái mà ả nhắm không phải là quả thận mà là trái tim thì anh…”. Đắc Thắng hỏi: “Bác sĩ có thể cho biết giá một quả thận là bao nhiêu?”. Bác sĩ đáp: “Tám mươi vạn nhân dân tệ!”. Đắc Thắng đờ đẫn, đổ oặt người xuống ghế.
THỨC SÂM (Trung Quốc)
THẦY ĐỀ (rút gọn)
Tuổi Trẻ Cười số 434 (15-08-2011) hiện đã có mặt tại các sạp báo. Mời bạn đọc đón mua để thưởng thức được toàn bộ nội dung của ấn phẩm này. Chúc bạn đọc có thật nhiều thời gian thư giãn thoải mái! |
Source: Báo Tuổi Trẻ