Bị lừa trong giao dịch kinh doanh
Tôi vừa trải qua một tai nạn nghề nghiệp thật kinh khủng. Tai nạn này không gây thương tích, không đau đớn về thể xác nhưng nó làm tôi phải mất mấy ngày mới hoàn hồn lại được. Tôi muốn chia sẻ cùng tất cả mọi người để mọi người đề phòng và tránh khỏi những tai nạn đáng tiếc này.
Tôi làm việc cho một công ty bất động sản, ngày 15/12 có một người khách đến công ty để xem các dự án. Anh ta tự xưng là Nam, dáng người thanh mảnh, ăn mặc lịch sự. Anh Nam xem tất cả các dự án và có nhã ý muốn đầu tư độc quyền một dự án với công ty mình. Anh Nam xem sơ đồ dự án, xem mô hình dự án và tìm hiểu một số thông tin về những dự án bên tôi. Xem xong anh ra về và hẹn sẽ sắp xếp một ngày để đi khảo sát thực tế các dự án bên tôi rồi sẽ quyết định hợp tác hay không.
Ngày 16/12, anh Nam gọi điện thoại và hẹn gặp tôi tại phòng VIP số 5 ở nhà hàng quận 1, TP HCM, anh nói có 2 người bạn anh là Việt kiều về cũng muốn đầu tư dự án nên mời tôi đến để trao đổi thông tin. Anh Nam nói sẽ cho tài xế đến công ty đón nhưng tôi từ chối. Tôi nghĩ là khách hàng quan trọng nên đề nghị cô trợ lý đi cùng. Vì cũng đã hết giờ làm việc nên tôi và cô trợ lý mang laptop đi luôn.
Khi đến nhà hàng và tìm vào phòng VIP 5 nhưng không thấy ai, tôi gọi điện thoại cho anh Nam, và anh nói đang ngồi phòng số VIP 3. Vừa đến cửa phòng thì anh Nam ở trong bước ra chào đón, bắt tay thân mật. Bước vào phòng tôi ngạc nhiên vì chỉ có anh Nam chứ không có nhiều người như anh nói. Anh Nam có vẻ hiểu điều đó nên nói rằng các đối tác kia đang trên đường đến. Trong phòng có 6 chỗ ngồi và chén đĩa được bày cho sáu người ngồi.
Khi tôi và cô trợ lý vừa ngồi xuống thì anh Nam nói thôi mình chọn món gì ăn trước đi rồi mọi người đến là vừa. Anh cầm cuốn thực đơn lên và vô tình làm rơi chiếc điện thoại xuống đất, anh thốt lên “ôi tiêu rồi” và cúi xuống nhặt điện thoại lên. Xong anh chuyển cuốn thực đơn qua cho tôi và đề nghị chọn món ăn rồi anh ráp chiếc điện thoại lại và cố gắng khởi động nó nhưng có vẻ như nó bị hư hỏng rất nặng nên không thể khởi động lại được. Anh Nam nói chắc là hư luôn rồi và để chiếc điện thoại sang một bên tiếp tục vui vẻ trò chuyện. Anh Nam chia sẻ rằng đã sống và làm việc tại Nhật 2 năm, sau đó sang Đức 4 năm giờ muốn về Việt Nam sống. Hiện tại anh đang sống với vợ trên đường Hai Bà Trưng. Vợ anh đang làm thẩm định viên tại một ngân hàng. Anh muốn đầu tư một số dự án về khách sạn và các khu cao ốc văn phòng. Anh rất rành về thị trường bất động sản tại TP HCM. Các dự án, các công ty bất động sản, chủ đầu tư dự án anh đều biết, anh bảo rằng đã tìm hiểu rất rõ về công ty mình và được biết công ty mình rất uy tín nên cũng rất muốn hợp tác lâu dài.
Ngồi nói chuyện được khoảng 30 phút thì anh xin phép qua phòng VIP 5 để chào tạm biệt các anh các chú bà con. Anh nói từ chiều đến giờ anh mời họ đi ăn ở đây nhưng muốn có không gian riêng để bàn việc làm ăn với tôi và mấy anh bạn nên tách qua phòng này. Tôi chợt nghi ngờ vì lúc nãy vào phòng VIP 5 không thấy ai cả sao giờ anh ta lại nói như vậy, nên dặn cô trợ lý cẩn thận. Anh Nam đi khoảng 5 phút thì quay lại. Anh vui vẻ trò chuyện tiếp, và đề nghị mình chuyển sang uống rượu (lúc đầu anh gọi bia), anh yêu cầu phục vụ mang rượu ngoại nhưng nhà hàng chỉ có rượu Vang nên anh nói “thôi uống Vang cho dễ chịu”.
Anh nói nhiều về cuộc sống của anh, gia đinh anh và những gì anh đã trải qua khi sống ở Nhật và Đức. Tôi hỏi thăm về tình hình bất động sản ở Đức anh nói rằng chính sách cho thuê nhà ở bên Đức rất tốt, họ có quy định về giá cho thuê theo từng khu phố chứ không giống ở Việt Nam mỗi nơi một giá khác nhau, ai muốn đưa giá bao nhiêu thì đưa. Cô trợ lý hỏi về văn hóa ngắm hoa Anh Đào của người Nhật anh cũng kể từng chi tiết khi đi ngắm hoa như thế nào. Các câu chuyện của anh rất thực tế và sinh động. Anh có kiến thức xã hội và am hiểu nhiều về thị trường, nên khi nói đến đề tài gì anh Nam cũng có thể nói được và phân tích được những tình huống của vấn đề.
Khi tôi đi nhà vệ sinh thì anh Nam có vẻ sốt ruột vì các vị khách của anh vẫn chưa đến nên lấy điện thoại và cố gắng sửa một lần nữa nhưng nó vẫn không thể gọi được. Anh Nam quay qua đề nghị cô trợ lý của tôi cho mượn điện thoại để gọi cho họ. Cô trợ lý đưa cho anh mượn, anh ngồi và che miệng nói chuyện điện thoại. Khi tôi bước vào phòng thì anh đứng lên mở cửa bước ra ngoài. Vì sợ mất điện thoại nên cô trợ lý cũng bước ra theo. Một lát sau anh Nam vào và mượn điện thoại của tôi để lưu số vì anh không có giấy và viết. Tôi đưa điện thoại thì anh bước ra ngoài. Thấy nghi ngờ nên tôi cũng đi theo anh ra.
Một lúc sau cô trợ lý đi nhà vệ sinh, tôi đứng xa nhìn anh ta nói chuyện điên thoại nhưng vờ như không để ý. Nhưng anh cũng có vẻ ngại nên mở của bước vào phòng trở lại. Tôi thấy ngại nên không bước vào phòng theo anh liền mà vờ đứng ngoài. Khi cô trợ lý trở lại phòng, tôi nói với cô ấy là “anh ta mượn điện thoại của tôi, em vào đó trước để tôi đứng ngoài này chờ chút xem sao”. Cô trợ lý vừa vào thì anh ta mở cửa bước ra trả 2 cái điện thoại cho tôi và nói “ mọi người đến nãy giờ đang đứng ngoài để anh ra đón họ” . Vừa dứt câu anh Nam bước vội ra ngoài, theo phản xạ, tôi cũng theo anh nhưng đi từ từ. Anh đi thật nhanh khi ra đến khỏi cổng nhà hàng thì anh Nam vội chạy thật nhanh. Cùng lúc đó cô trợ lý la lên mất tiền. Khi tôi nghe thấy thì chạy theo không kịp nữa.
Tôi đã không ngờ lúc anh Nam cầm 2 cái điện thoại vào phòng giả vờ nói chuyện với các đối tác kia vì ngại nên không theo anh vào cùng. Đó là lúc anh lợi dụng thời cơ mở giỏ của cô trợ lý lấy tiền và mở cặp của mình lấy chiếc điện thoại iphone.
Đó là một kịch bản mà người đàn ông kia đã tạo ra để cướp tài sản của tôi. Tôi muốn cảnh giác mọi người để mọi người đề phòng khi đi gặp gỡ những người lạ trong giao dịch làm ăn. Tôi mô tả thêm về người đàn ông này để khi gặp các bạn còn có thể dễ nhận ra. Anh ta cao khoảng 1.67 m, hơi gày, da ngâm đen, hai bên má bị đen sạm, răng hơi thưa, trán cao và tóc hơi xoăn. Anh ta nói chuyện chậm rãi từ tốn và thường xưng “ Mừng” (Mình) khi trò chuyện.
Bình An
Source: Báo VNExpress