Skip to content

21 Tháng Chín, 2011

Bằng cấp giả chỉ là một vấn đề trong mớ hỗn độn

(Dân trí) – “Đây là hậu quả của một xã hội “toàn giả” thì đương nhiên mọi thứ đều giả chứ không riêng gì bằng cấp. Vấn đề là người đứng đầu “lời nói đi đôi việc làm” thì mọi thứ có thể thay đổi” – vodinh: vodinh@yahoo.com nhận định. >>  Giáo dục Việt Nam: Học để thi >>  Hệ lụy đau lòng trước nạn “mua bán” bằng cấp  >>  ” Thầy xin em…”

Không chỉ nick vodinh mà còn hàng trăm bạn đọc khác đã thẳng thắn chia sẻ suy nghĩ cũng như quan điểm về vấn nạn bằng cấp giả và rộng hơn là nền giáo dục nước nhà.

 

Dù rất khó, rất buồn khi phải nhìn vào sự thật của ngành giáo dục Việt Nam nhưng đa phần đều thống nhất quan điểm: “thà chịu đau một lần để sống tốt còn hơn sống héo mòn cùng bệnh tật”.

 

Từ quan điểm đó lam: hoangminhlam@live.com thổ lộ: “Cách đây 6 – 7 năm tôi cũng đi gia sư cho 1 cô bé học lớp 9. Trước khi vào dậy có hỏi qua bố mẹ cô bé xem học hành thế nào và được trả lời rằng toán, lý học rất tốt chỉ có môn Hoá là hơi kém. Sau khi dạy được 2 buổi thì nhận ra 1 sự thật phũ phàng. Cô bé chẳng biết một cái gì cả, học như 1 con vẹt không suy nghĩ. Khi bắt làm 1 bài trong sách giáo khoa thì em ý bảo bài này đã làm ở lớp rồi, thế nhưng mình vẫn bắt làm lại thì không làm được. Hỏi ra mới biết ở lớp em chép của bạn. Còn môn Lý thì ôi thôi, học thuộc lý thuyết làu làu nhưng bảo áp dụng vào bài thì không biết làm thế nào. Thế mà hàng năm vẫn đạt học sinh giỏi mới sợ. Trước đây tôi có đọc bài Tại sao lại có “Chùa Thầy” và Tại sao sinh viên phải đi “Chùa Thầy”? và thấy rất thích. Bài này cho tôi cái nhìn đa chiều về vấn đề dạy và học ở Việt Nam.

 

Mong rằng các nhà quản lý cần phải đọc những bài như thế này để tìm ra biện pháp giải quyết tận gốc rễ của vấn đề” – độc giả này nhấn mạnh.   
 

Hàng loạt bằng giả đã bị thu giữ và đang tiếp tục xác minh. (Ảnh: PLTPHCM)

 

Lã Đinh Hưng Yên: Ladinh7@gmail.com phân tích: “Thực trạng đáng buồn không thể vui được vì:

Thứ nhất là cơ quan chủ quản là Bộ đại học cũng chưa có đường đi đúng với hướng của mình. Bộ không hề có văn bản nào hướng dẫn về cách thi và học tại các trường đại học, nên người không đỗ vào trường này lại đỗ vào trường khác đến khi ra trường đều là tốt nghiệp đại học nên như nhau.

Thứ hai mở quá nhiều trường đại học và cao đẳng nên cứ trượt trường này lại vào trường khác thật quá buồn, đến nay hầu như các trường đều không tuyển đủ sinh viên.

Thứ ba hiện tại chúng ta có bao nhiêu sinh viên ra trường đã được đi làm, còn bao nhiêu vẫn đi làm việc mà không phải học cũng làm được. Trong số những người đi làm có bao nhiêu là làm đúng ngành mình học. Thực tế buồn hơn là quá nhiều quan chức không học gì cũng vẫn là lãnh đạo, mà giữ hẳn cương vị chủ chốt nhé. Hiện nay bằng cấp là tiêu chí nhưng chỉ đúng là tiêu trí thôi”

 

TheoNguyễn Lê: Lenguyen@yahoo.com thì đến giờ chưa chấm dứt được nạn bằng cấp giả gì chúng ta chưa “bắt” đúng bệnh:  “Tôi cho rằng, chúng ta nhận diện việc mua, bán Bằng, cấp giả chưa chính xác. Một người lính mà nhận diện mục tiêu mù mờ thì sao có thể bắn trúng vòng 10 được ! Ai chạy, Ai mua ? Ai bán ? Nhiều lắm rồi, vậy chúng ta xử lý được mấy người (có lẽ chỉ 1/triệu!)?

 

Cũng giống như chống tham nhũng. Xử lý cho được những kẻ mua bằng giả ấy khó lắm. Họ không chỉ có ô, dù, mà chủ yếu là những kẻ lo lót kín kẻ rồi, có mác hẳn hoi, đang đà thăng tiến và chuẩn bị cho tương lai làm lớn … thành ra, xử lý bọn ấy là rất khó. Mà ai xử bọn ấy chứ ? Chẳng có anh dân đen nào to gan lớn mật dám đem thịt mấy ông Vua con ấy vì họ tham nhũng hay mua bằng giả để chuẩn bị làm to. Đụng vào họ là mình chết trước.

 

Tôi xin nói rõ thêm một loại bán bằng giả rất phổ biến, thịnh hành, lại lập được công to, công khai, được tặng thưởng, được đủ mọi thứ !!! Đó là những ngôi trường Nhà nước mở hẳn hoi, Dạy – Học qua loa, tìm mọi cách để học sinh có được bằng. Ngay cả một số khoa của các trường CĐ,ĐH cũng thế. Càng lên cao thì tiền mua tất nhiên càng đắt. Những cái học giả mà bằng thật ấy mới càng nguy hiểm vô cùng. XH ngày càng loạn to là vì thế. Khổ nỗi ai cũng biết mà không ai có trách nhiệm để chấn chỉnh, sửa đổi. Các bài diễn văn thì ngày càng hùng hồn.

 

DÂN tình ngao ngán. Ai cũng muốn thay đổi, phá bỏ để có một cuộc sống khác thật hơn, tốt hơn. Chỉ còn một số ít những kẻ lợi dụng đục nước béo cò là chưa muốn thay đổi mà thôi”.

 

Trong khi đó, nguyễn mạnh hùng: nmhung51@yahoo.com lý giải nguyên nhân bằng cấp giả phải tồn tại vì rất nhiều lý do: “Các vị có chức muốn leo cao hơn, họ cần bắng để cái ghế được chắc hơn và nâng lên cấp cao hơn. Tôi đang học thạc sĩ mà cũng thấy nản chí quá. Ngay tại quê tôi Lạc Đạo – văn Lâm – Hưng Yên, một vị bí thư xã muốn giữ cho cái ghế của mình từ trình độ cấp tiểu học, đến nay đã có bằng Đại Học. Tôi phải công nhận họ giỏi thật. Tôi phải học hành 16 năm trời thi thố vất vả mới có cái bằng cử nhân đại học, thế mà họ chỉ cần tốt nghiệp lớp 5 rồi 7 năm sau đã có bằng đại học. Đất nước mình ngẫm ra cũng nhiều siêu nhân thật”

    

Còn nguyễn xuân thịnh: thinh0508@yahoo.com lý giải nguyên nhân dẫn đến chảy máu “chất xám” vào các công ty nước ngoài: “Mình hiện giờ cũng là sinh viên đại học và mình cũng muốn học thạc sĩ nhưng không phải vì đam mê mà là vì công việc cần có nó. Thử hỏi các nhà tuyển dụng nếu không yêu cầu bằng cao thì làm sao có chuyện mua bằng… Đầu vào các trường đại học thì thấp sinh viên vào không đủ khả năng theo học nhưng lại muốn điểm cao vậy thì lại phải chạy điểm. Trong lớp mình học có 80 người nhưng trong đó gần 1 nửa là đi học vì cái bằng mà thôi. Công việc đã có bố mẹ lo cho rồi, vì đơn giản thời nay có tiền là được. Sinh viên ta có câu:

 

“Đừng tự hào vì mình nghèo mà học giỏi

Hãy tự hỏi sao mình giỏi mà vẫn nghèo”

 

Tuy nhiên không thể phủ định những bạn sinh viên giỏi thật sự. Nhưng những bạn đó chỉ xin được việc cho các công ty tư bản hay tư nhân mà thôi”

 

Nick suy ngẫm: buon@gmail.com bức xúc: “Tôi vừa học xong cao học ở nước ngoài. Muốn về Việt Nam đi làm. Nhưng đâu đâu họ cũng đòi bằng cấp cho cao. Tôi thấy buồn. Vì sao các nước có nền khoa học tiên tiến, kinh tế phát triển họ lại sử dụng tương ứng giữa bằng cấp và nghề nghiệp? Tại sao chúng ta lại lãng phí đến thế: tiền, thời gian, nhân lực, tài năng của người lao động đến thế? Đi đâu, cũng gặp ông tiến sĩ này, ông giáo sư nọ. Và cũng không thiếu người bằng đỏ đại học, bằng cao học phải đổi nghề, thất nghiệp”

 

xuanthi: xuanthi@gmail.com nếu thực trạng đang diễn ra kèm kiến nghị: “Hiện nay đang có chủ chương chuyển đổi giáo viên thường thành giáo viên cao cấp ở các huyện thị một trong những  yêu cầu bắt buộc là GV phải có bằng B tiếng anh. Thực trạng đang diễn ra là họ đang đua nhau đi mua bằng B tiếng Anh. Mà “họ” ở đây toàn là lãnh đạo các phòng các sở giáo dục hoặc các lãnh đạo trong các trường học họ chưa qua một lớp học nào về tiếng Anh vậy mà vẫn ngang nhiên có bằng B.

 

Thử hỏi chính các thầy cô còn như thế thì chống tiêu cực ở đâu? Đề nghị bộ GD xem xét thật nghiêm túc vấn đề này để giữ kỉ cương và dẹp những chuyện tiêu cực trên. những người đã được xét chuyển cần rà soát lại để chuyển cho đúng. Chúng tôi đang chờ xem bộ GD sẽ xử lí ra sao…”

 

Trung: vitural.vitural@gmail.com nhìn thẳng vào thực tế: “Một xã hội lung bung, các mối quan hệ bị đồng tiền chi phối, người có năng lực thực sự không được hoặc thiếu sự đãi ngộ, bị cùm kẹp, chèn ép, cô lập, còn những kẻ năng lực giả tạo bằng mấy cái mẫu giấy, đầu óc rỗng tuếch, chỉ giỏi nói khoác, ra oai, tham lam thì lại làm quản lý, làm lãnh đạo. Thằng dốt làm thầy người giỏi, giỏi rồi một phần cũng dần bị tha hóa biến chất bởi cái xã hội nó đưa đẩy thúc ép họ theo hướng tiêu cực. Cứ như khối tư nhân ấy, có năng lực ngẩng cao đầu mà bước còn không cúi đầu thoái lui. 

 

“Làm sao các du học sinh dám trở về nước? Bạn học thật giỏi, bạn được đầu tư thật nhiều về tiền của cũng như thời gian từ gia đình; Bạn đi du học, bạn trở về cũng chỉ là một kỹ sư và sánh vai với “những kỹ sư khác”. Bạn không quen chạy vạy, làm công ty nhà nước lương thấp quá, không vị thế gì, không sống nổi. Đi làm kỹ sư bán hàng cho các công ty nước ngoài, cái bằng du học vứt đi. Bạn “điên” hoặc “khùng” mà trở về!

 

Tôi là một du học sinh tốt nghiệp ở nước ngoài về và được học bổng nhà nước 100%, đời tôi đi học tôi chưa thấy ai học giỏi hơn tôi (tất nhiên là có thể chưa được gặp), nhưng đã 20 năm ra công tác rồi, chưa bao giờ tôi thấy “ông nhà nước” bảo bạn ơi hãy nghiên cứu cho tôi cái a, cái b, cái c … “Quan có cần nhưng dân chưa vội”, nhờ tôi, bảo tôi chưa chắc tôi đã làm nữa là lại còn phải chạy vạy, giành giật nhau đề tài để bỏ túi những đồng tiền từ thuế của dân mình. Chán lắm các bạn ạ” – trăn trở của Triệu Chí Trung: ficbrewery@yahoo.com đã nói lên tâm trạng của nhiều người con xa xứ trước cơ chế “xin-cho”, đãi ngộ của nước nhà khi họ trở về.

 

 Trần Bách

Source: Báo Dân Trí

Share your thoughts, post a comment.

(required)
(required)

Note: HTML is allowed. Your email address will never be published.

Subscribe to comments